Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014

Bánh Đúc Có Xương Tập 8-9-10-11-12-13

Bánh Đúc Có Xương

Thanh Lâm quay mặt đi, anh không muốn nhìn thấy tôi, anh nhắm nghiền mắt lại. Tôi nghĩ là anh đã quá mệt để cất nên lời.


Tôi gục đầu xuống bên giường bệnh của Thanh Lâm, những tiếng thở khò khè và nặng nhọc của anh thi thoảng rên lên đều đều sau mỗi tiếng bíp của đám máy móc đang bám lấy cơ thể của anh. Thân hình anh ngày một tiều tụy, tôi không thể cảm nhận được chút sinh khí nào từ anh. Bàn tay thô ráp, nổi gân xanh tím tái của anh đang đặt hững hờ trên vầng trán của tôi như của một thây ma nào đó, tôi không thể nhận ra anh, tôi không thể nhận ra chồng của tôi. Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu hồi tưởng.

Hình bóng cao lớn của Thanh Lâm cách đây bảy năm khi anh quay lưng đi ở sân bay, hình bóng ấy luôn ám ảnh lấy tôi, thậm chí tôi đã bỏ dở việc học đại học ở Việt Nam và tìm mọi cách đi theo anh đến chân trời đầy tuyết nơi này. Tôi đã khóc bao nhiêu khi Thanh Lâm dìu tôi đi giữa trời mưa tuyết vào ngày đầu tiên tôi đặt chân đến mảnh đất này vì đôi giày được sản xuất ở nước nhiệt đới của tôi quá mỏng để chịu đựng cái rét. Mắt tôi cũng đã ngấn lệ khi chỉ mặc trên mình bộ áo dài màu mỡ gà co ro sánh bước vào lễ đường cùng anh, anh chỉ lặng lẽ cầm lấy tay tôi, vì chúng tôi không có nhẫn để trao  nhau, anh khoác lên vai tôi chiếc áo vest chú rể anh đang mặc. Suốt chặng đường chúng tôi bên nhau, dường như tôi chỉ toàn rơi nước mắt, nước mắt đang rơi thậm chí cả trong giấc mơ, ướt đẫm bàn tay của Thanh Lâm.

Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp vang lên trên nền gạch của cô y tá đang hướng về phía căn phòng của chúng tôi. Thanh Lâm đã tỉnh dậy từ lâu, anh đã nâng cao phần đầu giường của mình lên từ lúc nào và im lặng nhìn tôi ngủ. Bất giác tôi đưa tay lên gương mặt mình, hoàn toàn khô ráo. Tôi cầm lấy tay Thanh Lâm rồi mỉm cười rất nhẹ, anh nhìn tôi rồi mím chặt môi, cô y tá lạnh lùng chọc những mũi tiêm vào người anh rồi nhanh chóng đi ra. Thanh Lâm nhăn mặt. Qua làn da thô ráp của anh, tôi vẫn có thể cảm nhận thấy nỗi đau, liều thuốc đang lan truyền dần đi khắp các mạch máu của anh, dù đau đớn và kì quái nhưng tất cả đều đang muốn cứu vãn lấy thân thể anh.

Thanh Lâm than phiền, anh thường không bao giờ kêu đau mà chỉ hay than phiền:

- Đã nhập viện điều trị được gần ba tuần, anh thực sự không thấy khá lên.

- Vì bác sĩ chẩn đoán anh đã bị viêm phổi rất nặng rồi. Chúng ta phải cố lên. – Tôi cầm lấy tay anh.

- Họ chỉ nói vậy vì tiền viện phí, chúng ta sẽ không thể kham nổi nữa, anh cần ra việc và tiếp tục đi làm.

- Anh như vậy làm sao có thể đi làm được.

- Rõ ràng chỉ là cảm cúm bình thường thôi, vài viên thuốc là anh sẽ khỏe, anh hiểu bản thân mình rõ nhất, anh cũng đã rất biết cách phòng bệnh viêm họng, anh đã ăn rất nhiều Mentos. – Không biết từ khi nào chúng tôi đã tự tiện cho rằng kẹo bạc hà là thuốc ngừa viêm họng và cảm cúm hiệu quả. Tất nhiên, nếu Mentos thần kì như vậy, Thanh Lâm đã chẳng phải nằm trên giường bệnh lâu đến thế này.


- Tết này anh muốn về Việt Nam thăm gia đình. – Chúng tôi cùng nhìn về phía cửa sổ, tuyết rơi trắng xóa trước tầm mắt. Tôi không thể nói cho anh biết rằng số tiền dành dụm để về thăm nhà đang được dùng vào tiền thuốc thang. Tôi chỉ lặng lẽ gật đầu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét